Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2016

        Khúc dạo mùa
                
                        Tặng Lê Mai
Nghe như rừng lá dạo mùa
Nắng vàng nhè nhẹ bỗng ùa vào thu
Suối mơ theo tiếng chim gù
Mênh mông mây trắng phiêu du khắp trời
Lối đi một cánh thơ rơi
Nhịp đàn đổ phách muôn lời nhớ thương
Hoàng hôn trải ngọc cuối đường
Cho người xa xứ vấn vương tơ lòng
Kìa! Ai? Khẽ tựa bên song
Bâng khuâng gió thoảng trong phòng đầy thu.


                Rừng thu

                                Tặng Thu Trang
Ôi! Rừng thu ngập vàng bóng nắng
Bước chân ai? Chiều vắng đi về
Giếng ngọc như mắt huyền chớm lệ
Con suối buồn nằm kệ bóng trôi.

Tôi vội nhớ dẫu chưa bén ý
Vội thương yêu nhưng mộng hoài nghi
Như mây biếc mơ chi lối diễm
Đợi mùa về để chiếm ngàn thu.

Khúc dạo mùa nghe vu vơ quá!
Nét vô thường đâu đó phôi pha
Rừng phong chiều ai qua không nhớ?
Gom thật nhiều để ghép thành thơ.


                  Phiêu du

Trời ơi! Tôi muốn tự do yêu
Muốn được hôn em mỗi chiều nắng nhẹ
Nhặt lá hoen vàng khi thu lặng lẽ
Rảo bước một mình vội rẽ sang đông.

Tôi muốn mang theo những viển vông
Muốn vờn cánh gió trên đồng hoang vu
Muốn phong kín hạ để sang thu
Cùng cuống mây trắng phiêu du khắp rừng.

Muốn bước sang xuân nhưng lại đừng
Như dòng suối hát ngập ngừng ở đâu?
Như hoa thức trắng với trăng thâu
Vu vơ với cả những câu thơ buồn.

                 
          Tự ngàn xưa

                    Tặng Thu Trang
Nếu mai bạn lỡ biết yêu rồi
Trong trái tim kia! Chẳng có tôi
Thì trời! Còn lại đôi dòng lệ
Lẻ bóng chiều này một lối về.

Bạn nhớ đừng thương một kẻ nào?
Bởi tôi không thể nói vì sao
Giả như tim bạn trao người ấy
Chắc buồn vương vấn khắp nơi đây?

Tôi muốn thu về đầy bến mộng
Cho mây lưu luyến chốn vườn hồng
Cho đường ranh giới không còn nữa
Phải chăng đã hẹn tự ngàn xưa?
  

     Thường mộng

             Tặng Ngọc Bích
Ôi! Ngày xưa xứ Lạng
Những chiều vàng thông reo
Mây ngập ngừng lưng đèo
Sương cười tan trong nắng.

Vài cành lê hoa trắng
Khẽ nghiêng mình rung rung
Lối ngọc ai? Bước cùng
Giờ không còn chung nữa.

Nên thu chết quá nửa!
Chẳng thể buồn vu vơ
Mùa cứ trôi hững hờ
Qua rừng mơ hôm ấy.

Tôi thường mộng nơi đây
Để kiếm tìm người cũ
Trái tim ai? Đang ngủ
Theo một đời phiêu du.
             

           Tình ngỡ đã xa

Mỗi mùa đông tàn hoa chẳng rụng
‘Cành đào hoen nắng’ lớt phớt rung
Ngày buồn ơi! Nhớ nhung mấy độ?
Giếng lệ sầu chớm khóc vội khô.

Kìa! Muôn tuyết phô màu sắc trắng
Đường Sa Pa hoang vắng vô cùng
Người lấy trời trong mắt làm khung
Ranh giới bên hàng tùng rủ rỉ.

Ngồi bên em cả thế kỷ rồi
Sương lặng lẽ để thời gian trôi
Người ấy như đời tôi vẫn nhớ
Thủa ban đầu tình ngỡ đã xa.


            Chiều Hà thành

                           Tặng Kim Huệ
Kìa! Gót hài Hà thành lơ đãng
Như tự ngàn dĩ vãng trôi qua
Ôi! Phố cổ những ngày mưa lá
Lộ khuân vàng nơi cuối trời xa.

Phủ Tây Hồ - Hạ gầy quá đỗi
Đền Ngọc Sơn - Ngập lối đi về
Hoàng hôn tàn nét xưa phơi lệ
Mây vội vàng tan nắng pha lê.

Chiều dương thế mùa khóc chia ly
Tôi lặng lẽ kiếm tìm vạn lý
Quên rêu phong muôn ý niệm sầu
Lạc xưa rồi! Gửi mộng về đâu?



                       (Tác giả Tiểu Khê )